Mảnh đất của Vĩ rộng hơn một hecta nằm trong khu rẫy bỏ hoang của đồng bào ở huyện Krông Bông. Cạnh đó có núi, hồ nước, nhưng không đường đi, không điện. “Tôi dự định sẽ xây nhà gỗ, trồng hoa, cỏ và biến nơi đây thành khu sinh thái thu hút khách tới dựng lều cắm trại”, chàng trai 30 tuổi nói về quyết định năm 2019.
Nghe tin Vĩ mua rẫy hoang, nhiều người đoán cậu thanh niên lười làm, ham hưởng thụ, trốn áp lực cuộc sống thành thị nên theo trào lưu “bỏ phố về rừng”.
Bà Đặng Thi, mẹ Vĩ cũng nghĩ vậy và kịch liệt phản đối ý tưởng của con trai. “Tôi không chấp nhận nuôi cho con ăn học, đặt bao kỳ vọng giờ nó lại trốn vào rừng”, người mẹ là hiệu trưởng một trường mầm non, nói.
Khu rẫy Vĩ chọn gần mặt hồ, bao quanh là núi. Ảnh nhân vật cung cấp
Không cãi mẹ nhưng cũng không từ bỏ kế hoạch của mình, mỗi tối, Vĩ vào khu đất vừa mua dựng lều ngủ. “Tôi mê vẻ đẹp của hoàng hôn và bình minh ở đây. Tôi cắm lều ở qua đêm để hiểu đặc điểm của khu đất”, anh nói.
Năm 2021, Vĩ bắt đầu hành trình hiện thực giấc mơ của mình. Anh liên hệ với các chủ rẫy gần nhà xin đất, đề nghị chính quyền địa phương cho phép mở một con đường nhỏ vào rẫy.
Những ngày đó, Vĩ ở lì trong rẫy, nhờ hàng xóm đổ gạch, đá làm đường. Anh mua dây điện, lội qua hồ kéo về khu đất. Cùng thời điểm đó, Vĩ vừa cắt cỏ, cuốc đất trồng rau, trồng hoa, dựng hàng rào, chuồng gà. Vốn là chàng trai chưa từng cầm cuốc, nay tay anh chai sần, da đen sạm.
“Cực nhọc nhưng cứ nghĩ đến ý tưởng của mình sắp thành, tôi vừa làm vừa tủm tỉm cười”, Vĩ nói.
Phản đối con, nhưng bà Thi vẫn âm thầm theo dõi. Một lần, đi làm về, bà rẽ qua khu đất con trai vừa mua. Hôm đó bà bất ngờ khi thấy đã có đường vào, cỏ dại được phát quang, hoàng hôn lênh láng ánh vàng xuống mặt hồ. “Cảnh đẹp không ngờ”, người mẹ nói.
Từ hôm sau, tranh thủ sau giờ làm, bà Thi vào rẫy cùng con làm cỏ, cuốc đất.
“Tôi bất ngờ khi thằng con trai tưởng công tử bột của mình việc gì cũng biết”, bà nói. Nhìn con hì hụi cuốc đất, trồng rau, vác từng cây tre, sửa hàng rào giữa trưa nắng gắt, người mẹ nhận ra nếu con lười như lời người ngoài đồn, nó không thể chọn làm nông.
Đình Vĩ làm nhà gỗ, trồng hoa đào, các loại hoa cúc nở rực vào dịp Tết 2025. Ảnh nhân vật cung cấp
Mảnh đất được Vĩ chia làm nhiều khu vực. Phía sau trồng lạc xen canh với khoai mì, bắp và đào ao nuôi các giống cá như trắm cỏ, mè, diêu hồng. Quanh nhà là vườn rau xanh, còn khu phía trước trồng các loại hoa như sao nhái, cúc nút áo, tam giác mạch, mùa nào hoa ấy.
Sau hai năm một mình lầm lũi làm việc, “quả ngọt” đã đến với Vĩ. Những vạt hoa bướm, tam giác mạch nở bạt ngàn trên mảnh đất hoang đột nhiên thu hút đông người dân kéo đến tham quan. Năm đầu tiên, Vĩ miễn phí cho mọi người đến chơi, chụp ảnh, cắm trại xuyên đêm như một cách quảng bá.
Năm thứ hai, Vĩ xin chiếc xe 16 chỗ hỏng của ông nội, kéo về rẫy, cải tạo thành một phòng ngủ. Anh mở dịch vụ cho khách thuê lều trại, bàn ghế và dụng cụ nếu muốn làm tiệc nướng. Dịp Tết, chàng trai trẻ bán vé tham quan cho khách tới chụp ảnh, thưởng hoa.
Đầu năm 2024, Vĩ bắt đầu dựng căn nhà gỗ rộng 40 m2, dựa trên khung của một căn nhà cũ anh mua lại trong buôn làng. Nguyên liệu chủ yếu được tận dụng từ địa phương.
Không có bản vẽ chi tiết, Vĩ lên ý tưởng trong đầu, thiết kế không gian theo nhu cầu sử dụng, gồm khu vực bếp, phòng ăn, phòng khách thông nhau, phòng ngủ tách riêng để đảm bảo sự riêng tư.
Toàn bộ phần khung, cột, mái ngói anh tự thiết kế, đục đẽo và lắp đặt. Mái ngói, nhà gỗ, tựa lưng vào đồi, mặt giáp hồ nên không khí quanh năm mát mẻ, trong lành.
“Tôi thấy chất lượng sống và tinh thần nâng cao hẳn. Ít đau ốm, mỗi sáng thức dậy thấy tâm trí nhẹ nhõm”, Vĩ chia sẻ.
Ngôi nhà tựa lưng vào núi, nhìn ra mặt hồ thu hút đông khách tham quan. Ảnh nhân vật cung cấp
Không chỉ tâm trí thay đổi, chàng trai đã quen với mọi công việc chân tay. Anh có thể làm mộc, cơ khí, lắp điện nước, xây nhà đến chăm vườn, nuôi cá. Dưới bàn tay của chàng kiến trúc sư, khu rẫy hoang trở thành một khu sinh thái đông khách. Nhiều người gọi đây là “chốn bồng lai, tiên cảnh”.
Sau hai năm khởi nghiệp, khoản nợ anh mua đất đã được trả xong. Mảnh rẫy hoang năm nào giờ đã được trả giá gấp đôi, gấp ba.
Từng buồn lòng vì con, nay bà Thi tự hào về thành quả và sự trưởng thành của Vĩ. “Người ta không chê con tôi lười nữa, họ khen nó có tầm nhìn”, bà Thi cười, nói.
Đình Vĩ cho rằng muốn bỏ phố về quê, không chỉ có sức khỏe, chuẩn bị tài chính mà cần có định hướng nên làm gì để phát triển kinh tế.
“Cần có quyết tâm theo đuổi mục tiêu của mình và xác định giai đoạn đầu thu nhập không bằng ở phố. Nếu không, bạn rất dễ vỡ mộng”, Đình Vĩ nói.
Cuộc sống bỏ phố về quê của Đình Vĩ
Phạm Nga